Bầu trời phía trên hoàn toàn âm u sương mù dày đặc bao phủ khắp hòn đảo âm khí lạnh lẽo khiến người ta không khỏi cảm thấy sống lưng tê buốt.
Chính giữa Thriller Bark là mấy tòa cổ bảo kiểu Âu bên ngoài được bao bọc bởi một rừng cây rậm rạp thẳng tắp lan rộng đến tận bờ biển. Xa nhất là một bức tường rào vây kín lấy toàn bộ con thuyền khổng lồ này.
Merry Hào lúc này đang neo giữa khoảng thủy đạo lớn nằm giữa bức tường cao và đảo chính.
Trên boong, mọi người cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy. Sanji vừa giúp Luffy nhét đầy túi “hải tặc tiện lợi” rồi bước ra.
“Vậy thì, giờ chúng ta phân công nhiệm vụ một chút đi.”
Nhìn về phía cánh rừng âm u xa xa, Sanji trầm giọng hỏi:
“Có bao nhiêu người muốn lên đảo? Đi chung hay chia đội? Muốn phân đội thế nào?”
Dù hiện giờ thực lực bọn họ đã mạnh vượt bậc nhưng nơi này dù sao cũng có một trong Thất Vũ Hải toạ trấn làm việc vẫn nên cẩn trọng là hơn.
“Kế hoạch á… Giờ hình như hơi dư thừa rồi.”
Rainer nhàn nhạt chỉ tay về phía xa:
“Có câu thế này — kế hoạch không chống nổi Luffy. Ngươi vĩnh viễn không đoán được bước kế tiếp hắn sẽ làm gì.”
Mọi người theo hướng tay hắn chỉ nhìn lại…
Chỉ thấy một thân ảnh không biết từ lúc nào đã lao như bay về phía đảo!!
“Ha ha ha!! Mạo hiểm! Mạo hiểm!!”
Quẹt!
Luffy vẻ mặt hưng phấn gào lên trong nháy mắt đã cắm đầu chui vào rừng rậm, bóng dáng biến mất không còn thấy tăm hơi!
“Nhanh như quỷ vậy thằng khốn này!!” Mọi người tức tối nghiến răng mắng.
“Vậy thì, trông thuyền cứ giao cho đám vong linh đi.”
Nói xong, Rainer cũng nhảy xuống khỏi boong tàu.
Bộ đạo bào vàng óng phất phới trong gió thân hình hắn chầm chậm hạ xuống mặt đất thẳng tiến về hướng cổ bảo. “Ta muốn đi trước tìm người còn các ngươi nếu muốn mạo hiểm thì tự lập thành tổ những người khác tạm thời cứ theo ta.”
“Chờ một chút, Rainer! Ta muốn đi cùng ngươi!” “Hu hu hu! Không được bỏ rơi bọn ta!”
Usopp và Chopper lập tức từ trên thuyền nhảy cái phốc xuống dưới, ôm chặt lấy đùi Rainer.
Không có gì an toàn hơn là bám chắc vào chân đại thần!
“Vậy thì tụi ta cũng lập một đội đi lên đảo.”
Frankie đảo mắt nhìn quanh đám người còn lại trên boong:
“Nami, cô có muốn đi cùng tụi ta không?”
“Quá tuyệt vời ~~ Tiểu thư Nami và tiểu thư Robin cũng đi ~~”
Sanji lập tức hóa thân thành kỵ sĩ si tình, mặt mày si mê:
“Xin yên tâm, với tư cách một kỵ sĩ, ta nhất định sẽ bảo vệ hai người thật tốt!”
“Ai, đừng vội mơ.”
Nami khẽ cười, phất tay:
“Ta muốn đi theo Rainer. Các ngươi nhớ cẩn thận đó.”
Nói xong, nàng cũng nhẹ nhàng nhảy xuống thuyền.
Sanji như mì sợi bị luộc chín, tay chân mềm nhũn, hai tay vung vẩy trong gió, vẻ mặt hạnh phúc rống to:
“Tiểu thư Nami quan tâm ta ~~ Ngươi cũng phải cẩn thận nha~~! Gặp lại rồi~~!”
Đợi đến khi bóng dáng Nami khuất hẳn, sắc mặt Sanji bỗng nhiên tối sầm lưng như bốc lên ngọn lửa hừng hực, nghiến răng nghiến lợi:
“Khốn kiếp cái thằng bốn mắt! Dám để ta phải bỏ lỡ cơ hội được đồng thời bảo vệ tiểu thư Nami và tiểu thư Robin! Không thể tha thứ! Sớm muộn gì lão tử cũng làm thịt ngươi!”
Frankie đứng bên cạnh: “…” (Đừng có kéo ta vào cái đống phiền toái này.) Không ngờ chỉ vì chuyện cỏn con như vậy mà tức giận đến mức này, đúng là vượt quá phạm vi của một kẻ si tình rồi…
Zoro sau khi nhảy xuống thuyền, chẳng buồn để ý tới ai, chọn đại một hướng rồi lầm lũi tiến vào rừng rậm, vừa đi vừa lạnh nhạt buông một câu:
“Ta mới không muốn đi chung với cái tên sắc đầu bếp đó.”
“Chờ chút đã, Zoro.”
Robin nhẹ nhàng phát động năng lực, một cánh tay mọc ra từ dưới đất, tóm chặt lấy chân hắn. Vẻ mặt cô bình thản như không:
“Vì giảm bớt những phiền toái không cần thiết, xin ngươi đừng hành động một mình. Làm ơn.”
“Hả? Tại sao?”
“Tại sao ngươi lại không tự biết bản thân mình ngu si tới mức nào!” Sanji ở bên cạnh nhe răng mắng lớn.
Chẳng mấy chốc, trên tàu Merry chỉ còn lại những vong linh giữ thuyền, tất cả thành viên còn lại đều đã rời đi.
Sương mù mỗi lúc một dày đặc, như thể mang theo sinh mệnh riêng, chầm chậm tràn ngập cả hòn đảo.
Bên phía Rainer hắn dẫn theo ba ‘hàng yếu’ của nhóm, lảo đảo tiến về phía rừng rậm. Nami và Usopp, mỗi người một bên nắm chặt cánh tay hắn không chịu buông, Chopper thì thản nhiên ngồi chễm chệ trên vai Rainer, ôm chặt lấy đầu hắn.
Ba người run bần bật như gà mắc mưa, thần kinh căng thẳng cực độ. Ngay lúc này, một bầy dơi đột ngột xòe cánh vụt qua đỉnh đầu bọn họ, làm cả đám giật nảy mình, mặt mũi tái xanh.
“Này này, ta với Chopper thì còn hiểu được… nhưng Nami ngươi thì có hơi quá đáng rồi đó?!” Usopp kêu rên, “Ngươi rõ ràng là Năng Lực Giả hệ Tự Nhiên mà!”
“Đúng vậy! Rõ ràng ngươi cũng mạnh lắm mà!”
Chopper cũng ra sức kháng nghị:
“Ngươi như vậy sẽ khiến Rainer phân tâm, không thể tập trung bảo vệ tụi ta đâu đó!”
“Im đi! Người ta sợ thì đã sao!” Nami hùng hổ gào lên: “Ngươi nghĩ ta muốn à? Ai mà biết được lũ cương thi này có bao nhiêu thứ ghê tởm!”
Sợ là sợ, dù mạnh cỡ nào cũng không thay đổi được bản chất nhát gan!
“Uu—uuuuuu!!”
Một tiếng sói tru thê lương đột ngột vang lên, làm cả ba người hoảng hồn ôm chặt Rainer hơn nữa.
Chẳng biết từ lúc nào, bọn họ đã đi tới ranh giới của khu rừng.
Trước mặt hiện ra một cái rãnh sâu hoắm, rộng cỡ ba, bốn mét, xây hoàn toàn bằng đá.
Bởi vì sương mù quá dày nên khó mà nhìn rõ được bên trong thế nào.
Cái tiếng sói tru ban nãy… chính là vọng lên từ dưới đó. “Này… Các ngươi có cảm thấy… sương mù hình như càng lúc càng dày không?”
Nami run rẩy nhìn xuống dưới rãnh. Trong bóng tối, từng đôi mắt đỏ lòm lập lòe ánh sáng, như dã thú hung tợn đang chăm chăm nhìn họ.
“Đi nhanh thôi! Đằng kia hình như có đường vòng qua!”
Nami vội vàng chỉ tay về phía xa.
“Uuuu—!”
Ngay khi nàng vừa dứt lời, một bóng đen từ dưới đáy rãnh đột ngột lao vụt lên!
Bốn người cuống cuồng cúi rạp xuống tránh né, bóng đen bay vút qua trên đầu họ rồi rơi xuống phía sau.
Thoát nạn trong gang tấc, cả bọn lập tức quay đầu nhìn vật thể vừa tập kích!
Chỉ thấy đó là một mãnh thú to lớn hơn người, thân thể đầy những bắp thịt cuồn cuộn. Bốn chân nó gầm ghì sát đất, đôi chân sau cào mạnh xuống mặt đất tạo nên từng đám bụi khói mịt mù.
Khắp người nó chằng chịt vết khâu ghê rợn. Sáu con mắt lục quang lạnh lẽo phát ra ánh sáng dữ tợn. Trong miệng lộ ra từng chiếc răng sắc như kiếm nanh.
Đáng sợ nhất — con quái vật này có tới ba cái đầu: hai xanh lam, một vàng óng!
“Địa Ngục Tam Đầu Khuyển!!!”
Bộ ba yếu đuối đồng thanh hét toáng, mặt mũi xanh lét như tàu lá chuối.
“GRÀOOOO!!”
Con quái vật gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, rồi cả bốn chân cùng lúc phát lực, như một cơn lốc lao thẳng tới!
“Rainer, chạy mau aaaa!!” Ba người mặt mày biến sắc, ôm chặt lấy hắn la hét.
Rainer vẻ mặt tối sầm: “Vậy thì buông tay ra trước đã—”
Ầm! Lời còn chưa dứt, Nami đã thô bạo đạp hắn bay vèo về phía trước.
Vừa mới đứng vững, đối diện với con quái vật đang nhào tới, Rainer cười hắc một tiếng. Tay áo phất lên, nhẹ nhàng rút ra một thanh Đào Mộc Kiếm từ sau lưng.
Tay phải hắn kẹp hai ngón lên thân kiếm, khoé miệng nhếch lên nụ cười tà tứ.
Hắn lại lên cơn bệnh rồi!
“Thiên Linh Linh! Địa Linh Linh! Bốn phương tám hướng, thần linh hiển hiện!”
Rainer sải bước xông lên, cong khuỷu tay phải, mũi kiếm nhắm thẳng vào Tam Đầu Khuyển!
Trong chớp mắt, hắn đã vọt tới sát trước người đối phương thân hình bật nhảy nhẹ nhàng, trường bào tung bay giữa không trung mũi kiếm từ trên cao mạnh mẽ đâm xuống!
“Nghiệt súc! Xem kiếm chiêu của ta!”
Thanh mộc kiếm bọc lấy phong lưu, như xé toạc cả không khí với tốc độ chớp nhoáng phập một tiếng xuyên thẳng vào đầu một trong ba cái đầu!
“Uwooo!!!”
Đầu bị đâm trúng gào lên thảm thiết.
Nhưng hai cái đầu còn lại lập tức ngoác miệng, nhe hàm răng bén ngót chực cắn xé hắn!
“Súc sinh! Đừng hòng giở trò!”
Rainer kẹp chặt hai chân trên cái đầu bị đâm, buông Đào Mộc Kiếm hai tay hắn vung mạnh, bắp thịt trên cánh tay phồng to lên một vòng.
Hai bàn tay như móc sắt tóm lấy hai cái đầu còn lại gân xanh nổi cuồn cuộn, Rainer quát khẽ một tiếng rồi dùng sức kéo mạnh!
Rầm!
Hai cái đầu xanh lam và vàng bị hắn dùng sức đập thẳng vào nhau!
“Grào——!!”
Tiếng tru thảm thiết vang vọng cả khu rừng.
Không để lỡ thời cơ, Rainer thẳng chân giơ cao rồi ẦM! một cước nện thẳng xuống đỉnh đầu Tam Đầu Khuyển!
ẦM ——!!
Cả ba cái đầu bị nện nát bét, thân thể to lớn ầm ầm đập xuống đất, tạo thành một cái hố sâu nứt toác như mạng nhện, bụi đất tung mù mịt.
Trong màn khói mù cuộn trào, một bóng người mặc trường bào hạ xuống nhẹ nhàng mũi chân khẽ điểm đất, tay áo tung bay, bóng lưng hiên ngang lưu lại cho ba người phía sau một hình ảnh như thần như thánh.
Rainer quay đầu, toét miệng cười: “Giải quyết!”
“Đồ đạo sĩ dỏm!!” Nami, Chopper, Usopp ba người đồng loạt gào thét: “Rõ ràng toàn dùng nắm đấm không à!!”
Nói nhảm! Chẳng lẽ ta thật biết làm phép chắc.
Rainer khẽ giơ nắm đấm cười hì hì: “Thuật pháp thì ta không biết, nhưng quyền cước thì cũng coi như biết sơ sơ vậy.”..
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập