Khi tôi mở mắt ra thì đã nửa đêm, và vì không có việc gì để làm vào giờ này nên tôi quyết định ngủ tiếp.
Tôi nghĩ rằng tôi đã ngủ sang ngày hôm sau…
“…Tôi đã ngủ suốt ba ngày?”
Lúc đầu, tôi nghĩ Amelia đang đùa.
Bằng cách nào đó, tôi vẫn cảm thấy cơ thể mệt mỏi mặc dù đã ngủ liên tục ba ngày. Mặc dù, tôi có thể ngủ nhiều hơn nếu muốn, nhưng tôi đã ép mình phải dậy. Tôi không có quá nhiều thời gian để lãng phí.
“Dù sao thì, tôi cũng nhẹ nhõm khi thấy anh tỉnh lại. Nếu hôm nay anh không tỉnh lại, tôi đã định đánh thức anh dậy. Bởi vì tôi đã quá chán ngán việc ngăn cản cô nàng Fairy đó làm ầm ĩ rồi.”
“… Erwin đâu rồi?”
“Cô ấy ra ngoài một chút.”
“Ra ngoài à?”
“Nói là sẽ đến Thánh địa. Xem ra chuyện này không dễ dàng giải quyết như cô ấy mong đợi.”
Cô ấy không nói rõ đó là gì, nhưng tôi không cần phải hỏi.
Có lẽ là về việc cô ấy rời khỏi Quân đoàn Thuần huyết.
Trong thời gian tôi vắng mặt, cô ấy đã nhận được sự hỗ trợ đáng kể từ tộc Fairy; để thoát khỏi tất cả những điều đó, cô ấy sẽ phải từ bỏ rất nhiều thứ.
Ví dụ như là Thần Thụ Cung – Divine Tree Bow.
Hoặc là, số tiền để mua dinh thự – thứ mà chúng tôi vah được bằng cách dùng Thần Thụ Cung làm vậy thế chấp…
‘Vâng, vấn đề thực sự nằm ở bản thân ‘Thuần huyết’.’
Thuần huyết – Pureblood của tộc Fairy là một loại kỹ năng chủng tộc bí mật.
Chỉ có một người có thể thừa kế Thuần huyết tại bất kỳ thời điểm nào, và chỉ số ‘Natural Affinity – thân hoà với thiên nhiên’ của người thừa kế được tăng cường một cách điên cuồng. Đó là cách Erwin có thể giao ước với Tinh linh Vương.
‘Tôi cần giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt. Để Erwin tự giải quyết thì mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả.’
Tôi hối hận vì đã ngủ quá nhiều.
Thậm chí mới chỉ chưa đến một tháng kể từ khi chúng tôi sống sót ở Núi Băng và quay trở lại, nhưng tôi không có thời gian để lãng phí vào việc thư giãn.
Tuy nhiên…
Ọt ọt—
“Đi kiểm tra nhà bếp đi, chắc chắn còn chút đồ ăn.”
Người ta chẳng thể làm gì với cái bụng đói cả, đúng không?
***
Sau khi thỏa mãn cơn đói sau ba ngày không ăn, điều đầu tiên tôi làm là sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Lee Baek-ho, GM, Hyeon Byeol, Ragna, Auril Gavis và vô số thông tin tôi có được từ Hội Bàn Tròn…
Tôi đã yêu cầu Amelia cho tôi chút không gian riêng, nhốt mình trong phòng và dành thời gian để sắp xếp lại mọi thứ.
‘Ha… Đầu tôi sắp nổ tung rồi.’
Tôi cảm thấy như một sinh viên đang dùng ngày cuối cùng để chuẩn bị cho kỳ thi .
Tôi có rất nhiều thứ phải học thuộc và tôi cảm thấy choáng ngợp không biết nên bắt đầu từ đâu. Vì vậy, tôi quyết định coi nó như một trò chơi, đặt ra các ưu tiên và sắp xếp chúng. Điều gì cần tôi chú ý ngay lập tức?
‘… … Sẽ tốt hơn một chút khi tôi sắp xếp nó như một nhiệm vụ.’
Sau khi xếp hạng dựa trên thứ tự ưu tiên, đầu óc tôi cảm thấy sáng suốt hơn một chút.
Vì vậy, nhiệm vụ mà tôi cần hoàn thành hôm nay là…
“Amelia, việc thành lập Clan thế nào rồi?”
Hoàn thiện việc đăng ký thành lập Clan.
“Việc giấy tờ đã hoàn tất vào hôm qua, vì vậy tất cả những gì còn lại là trực tiếp đến và ký tên vào giấy đăng ký chính thức.”
Thực ra tôi đã cân nhắc đến việc khôi phục lại Clan cũ của mình, nhưng nó đã tan rã sau khi tôi được tuyên bố là đã chết, vì vậy tôi quyết định thành lập một Clan mới thay vì chịu đựng những phức tạp về mặt thủ tục hành chính.
Thật là đáng tiếc.
Những Clan có ngày thành lập lâu hơn sẽ có một số lợi thế nhất định.
‘Được thôi, có lẽ tôi có thể dùng danh hiệu quý tộc của mình để giải quyết chuyện này sau?’
Tôi khá giỏi đàm phán với Hiệp hội.
Khi tôi thay đồ và chuẩn bị ra ngoài làm việc nhà thì Amelia lấy áo khoác và đi theo tôi.
“Cô sẽ đi cùng sao?”
“Thế thì tốt hơn. Dù sao thì tôi cũng đã lo liệu hầu hết các thủ tục rồi.”
Đúng là có hai chúng tôi ở đó có thể giảm thiểu mọi sự giám sát.
Haizz, Raven đã từng xử lý những thứ này cho tôi
‘Sẽ mất một thời gian để mang cô ấy từ quân đội sang đây.’
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã bỏ cuộc.
Và tất nhiên, ý muốn của Raven phải được đặt lên hàng đầu.
“Chờ đã.”
“Hửm?”
“Mặc cái này vào đi. Ra ngoài như vậy sẽ gây náo loạn mất.”
“À…”
Tôi cầm lấy chiếc mũ sắt mà Amelia đưa cho, đội lên đầu và bước sang một bên.
“Lâu lắm rồi mới được cùng nhau ra ngoài vào ban ngày như thế này.”
Ồ, vậy à?
Giờ cô ấy nhắc đến chuyện đó, tôi nghĩ lần cuối cùng chúng tôi đi ra ngoài cùng nhau như thế này là khi chúng tôi đến phòng đấu giá để mua tinh chất ‘Vol-Herchan’.
Sau khi trở về thời đại hiện tại, chúng tôi không còn có thể đi lại thoải mái được nữa.
“Ồ, nó đây rồi.”
Nhà chúng tôi nằm ở khu vực trung tâm quận nên không mất nhiều thời gian để đi bộ đến chi nhánh Hiệp hội địa phương.
Chúng tôi lấy vé và chờ đợi như những nhà thám hiểm khác, sau đó nộp giấy tờ tùy thân khi đến lượt mình.
Và…
“Bíp, bíp, bíp, bíp… Hrrng!”
Ngay khi nhân viên nhìn thấy giấy chứng minh thân phận của tôi, cô ấy như lên cơn động kinh và chúng tôi đã chuyển đến phòng tiếp tân riêng ở tầng hai. Chính quản lý chi nhánh đã vội vã chạy ra để hoàn tất các thủ tục còn lại.
Đó là một cảm giác kỳ lạ.
Thủ lĩnh: Bjorn Jandel Phó thủ lĩnh: trống Thành viên: trống Thành viên: Emily Raines Thành viên: Aynar Pheneline Thành viên: Auyen Roklov
Đây là số lượng người tối thiểu cần thiết để thành lập một gia tộc.
Nhân tiện, Erwin không thể gia nhập gia tộc vì cô ấy vẫn còn ở ‘Quân đoàn Thuần huyết’ và chưa giải quyết được vấn đề đó.
“L-Lần sau nhớ ghé thăm chúng tôi nhé!”
Sau khi nhận được sự tiếp đón nồng hậu của người quản lý chi nhánh và rời khỏi hội, chúng tôi đến một nhà hàng gần đó.
Tôi lại thấy đói, điều này không có gì ngạc nhiên sau ba ngày nhịn ăn.
“Amelia.”
“Emily ở bên ngoài, nhớ không?”
À, đúng rồi.
Tâm trí tôi mờ mịt vì đói.
“Vậy, anh muốn nói gì?”
“À, không có gì to tát đâu, chỉ là tò mò thôi. Tại sao cô lại để trống ô dành cho Thành viên đầu tiên? Lý do là gì?”
Tôi đã để trống như cô ấy chỉ dẫn, nhưng cô ấy không nói cho tôi biết lý do.
“Đôi khi, sự thiếu kiên nhẫn có thể phá hỏng mọi thứ.”
“…Hả?”
“Khi cô ấy rút lui khỏi đơn vị, hãy nói với cô ấy rằng chúng ta đã cố tình để chỗ trống. Điều đó sẽ giúp cô ấy bình tĩnh lại một chút.”
“Uh…”
Đợi đã, tôi vừa nghe thấy gì thế?
“…Cô để nó trống cho Erwin à?”
Tôi hỏi, không giấu được sự sửng sốt, và Amelia có vẻ hơi xấu hổ khi cô ấy tránh ánh mắt tôi.
Sau đó…
“…Cô ấy có vẻ buồn bã.”
Cô lẩm bẩm bằng giọng rất nhỏ, rồi đổi chủ đề.
“Dù sao thì, về tên Clan.”
“Hả?”
“Có lý do cụ thể nào khiến anh chọn nó không? Tôi phát hiện ra nó có nghĩa là ‘bầy quái thú’ trong ngôn ngữ cổ.”
Cô ấy nghĩ đến ngôn ngữ cổ đầu tiên phải không?
Vậy, đây có phải là thành công không?
Sau một hồi cân nhắc, tôi nói sự thật với Amelia.
Tôi không muốn ai nghe thấy nên đã kéo cô ấy lại gần.
“Thực ra, nó không phải là một từ thuộc ngôn ngữ cổ, mà là một từ trong tiếng Hàn.”
Amelia rõ ràng giật mình khi nghe tôi thì thầm và lặng lẽ yêu cầu giải thích.
“Tiếng Hàn…? Ý anh là ngôn ngữ của quê hương anh à?”
“Phải.”
Tôi gật đầu và tiếp tục giải thích ý nghĩa của nó.
“Cùng nhau phấn đấu vì một tương lai tốt đẹp hơn bằng trái tim và ý chí.”
“…Ồ?”
“Đó chính là ý nghĩa của ‘Anabada’.”
(Dịch giả-kun : từ gốc là 아나바다, là viết tắt của 4 từ, tra gg thì thấy nó có vẻ liên quan đến bảo vệ môi trường)
Hiện tại, đó cũng sẽ là phương châm của gia tộc chúng tôi. Vì đã bị dồn vào thế bí, chúng tôi không thể làm gì khác được.
Sau khi ăn xong, Amelia nói cô ấy có việc phải làm và rời đi.
Tôi biết rõ là cô ấy sẽ đi đâu.
Cô ấy sẽ đến thăm nơi chị gái mình làm việc, nhìn trộm từ xa rồi quay trở lại mà không bao giờ dám thực sự nói chuyện với cô ấy.
‘…Uhm, cô ấy nói là cô ấy hài lòng với điều đó, nên tôi đoán là tôi không thể xen vào được.’
Dù sao đi nữa, mặc dù đã hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay, tôi vẫn không về nhà; thay vào đó, tôi đi đến một nơi khác.
Bởi vì có điều gì đó tôi cần—không, điều gì đó tôi muốn—không, phải làm.
Đinh!
Tôi đẩy cửa bước vào một nhà hàng khá đông khách.
Tầng hai cũng được dùng làm nhà trọ, ban ngày bán đồ ăn và ban đêm bán đồ uống, về cơ bản hoạt động như một quán rượu.
“Xin chào! Anh đến ăn một mình à?”
Khi tôi bước vào, một cô hầu bàn có khuôn mặt tươi tắn, trông khoảng đầu đôi mươi, chào tôi bằng nụ cười tươi và dẫn tôi đến một chiếc bàn.
“Tôi có thể giúp gì cho anh đây?”
“Mang cho tôi thứ gì đó có nhiều thịt nhé. Tôi đi bộ nhiều rồi, và tôi rất đói.”
“Được thôi, tới ngay đ—”
“Khoan đã, hôm nay chủ quán không ở đây sao?”
“Ồ, bà chủ sao? Linh mục bảo bà ấy nên cẩn thận hơn, nên mấy ngày nay bà ấy không đến nữa.”
…Cô ấy bị bệnh gì đó sao?
Dù có hơi lo lắng, tôi quyết định giải quyết mọi hiểu lầm trước.
“Ý tôi là ông chủ.”
“Ồ! Nếu anh muốn nói đến ông Urich, anh ấy sẽ đến sớm thôi. Khoảng 30 phút nữa? Nhưng anh ấy không đúng giờ lắm, nên tôi không thể đảm bảo được!”
Được thôi, vậy là tôi có thể gặp anh ấy nếu tôi đợi.
“Cảm ơn vì đã trả lời.”
Để tỏ lòng biết ơn vì thời gian của cô ấy, tôi để lại tiền boa và ngồi vào bàn giết thời gian. Sau khi ăn hết đồ ăn tôi đã gọi và gọi thêm món thứ hai…
Cánh cửa mở ra và người tôi đang đợi đã đến.
“Anh đến rồi à? Urichfried !”
“Ừ, có chuyện gì thế?”
“Có người đến gặp bạn ở đây.”
“…Có ai đến gặp tôi sao?”
Trong lúc cô phục vụ trò chuyện với ông Bear, ông ấy liếc nhìn bên trong và sững sờ khi nhìn thấy tôi.
“Maila, từ giờ không còn tiếp khách hàng nào nữa. Còn những người ở đây nếu đã ăn xong, hãy mời họ đi.”
“À, sau khi tiễn khách xong, anh và đầu bếp cũng có thể rời đi.”
“Cố gắng giữ mọi người tránh xa bàn của tôi càng nhiều càng tốt.”
Sau khi nhanh chóng hướng dẫn cô hầu bàn, ông Gấu nhanh chóng tiến đến gần tôi.
“…Thật sự là anh sao. Bjorn Jandel.”
“Lâu rồi không gặp, Abman.”
Và sau đó…
“…”
Một sự im lặng ngắn ngủi tiếp theo.
Abman là người đầu tiên lên tiếng.
“Tôi… đã nghe tin tức.”
Trời ạ, thật ngượng ngùng.
“Tôi vẫn chưa hiểu hết chuyện gì đang xảy ra, nhưng có vẻ như anh đã trải qua chuyện gì đó rất lớn.”
“À, đúng rồi… Tôi đoán vậy…”
“Anh đã gặp những người khác chưa?”
“Tất cả mọi người trừ Misha.”
“Tôi hiểu rồi… Tôi hiểu rồi…”
Sau đó, ông Gấu có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó rồi lại lên tiếng.
“Thật ra, khi nghe tin anh còn sống, tôi đã đến nhà anh vài lần. Nhưng người ở đó quá đông, anh cũng không ra, nên tôi đành quay về.”
“Anh có thể gõ cửa. Tôi sẽ để anh vào bất cứ lúc nào.”
“Well, tôi đoán là tôi đã thay đổi suy nghĩ rồi.”
“…?”
Có điều gì đó kỳ lạ trong giọng nói của anh ấy. Hay chỉ là tưởng tượng của tôi?
Đúng vậy, vậy thì…
“Abman, tôi không bao giờ có ý định lừa dối mọi người hay bất cứ điều gì.”
Trước tiên, tôi phải làm rõ điều này.
“Tôi đã không thể xuất hiện trong suốt hai năm sáu tháng vì—”
“Đủ rồi.”
“Bjorn, có vẻ như anh đang hiểu lầm. Tôi không giận anh hay gì cả. Chắc chắn, tôi cảm thấy bị phản bội, nhưng điều đó không liên quan gì đến chuyện này.”
Anh ấy ngắt lời tôi một cách đột ngột, cầm lấy đồ uống của tôi và uống một hơi hết trước khi tiếp tục.
“Tôi chỉ không muốn nghe thôi.”
“Dù lý do gì khiến anh ẩn mình. Có thể là vì anh đã tham gia vào một chuyện nguy hiểm. Đó là một câu chuyện không còn liên quan đến tôi nữa.”
Có gì đó thắt lại trong lồng ngực tôi.
“Không… liên quan đến anh sao?”
“Xin lỗi, nhưng tôi phải nói rõ điều này. Nếu hôm nay anh đến đây với hy vọng đưa tôi trở lại đội của anh, thì điều đó là không thể.”
Vậy thì đây chính là cảm giác bị từ chối trước khi kịp tỏ tình phải không?
Tôi cảm thấy tò mò nhiều hơn là thất vọng.
“Theo cách anh nói, có vẻ như đó không phải là vì anh đang thuộc về một Clan nào đó.”
“Đúng vậy, đó không phải là lý do.”
“Anh có thể cho tôi biết lý do được không?”
Theo yêu cầu của tôi, Abman thở dài như thể đang cố kìm lại hơi thở, rồi mở miệng.
“Vào ngày tin tức về sự sống sót của anh đến tai tôi… vợ tôi đã hỏi tôi. Cô ấy rất lo lắng, tự hỏi liệu tôi có thể không gặp anh không.”
“Tôi hiểu rồi…”
“Bjorn, anh có biết hai năm sáu tháng có thể dài đến mức nào không? Đủ dài để khiến một người từng mơ thấy tận cùng của mê cung phải đánh giá lại mọi thứ.”
Anh ấy thở dài một cách cô đơn rồi nói tiếp.
“Vì vậy… ý tôi muốn nói là… chúng ta không thể quay lại như trước nữa. Dù tôi có nhìn nhận thế nào đi nữa, nếu tôi tiếp tục phiêu lưu cùng anh, tôi có thể sẽ không sống được đến lúc nhìn thấy con mình kết hôn.”
“Được rồi… Tôi hiểu rồi.”
Với điều đó, tôi đã từ bỏ ngay cả chút hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại.
Không, ngay từ đầu đã không hề có hy vọng nào rồi. Đó là lý do khiến tôi không coi chuyến viếng thăm này là một nhiệm vụ thực sự.
Tôi không hề có ý định tuyển dụng anh ấy. Nói đúng hơn, tôi đã phải kiềm chế bản thân không tuyển dụng anh ấy.
Bởi vì, hãy nghĩ mà xem.
Làm sao tôi có thể yêu cầu một người đàn ông đã có vợ và con tham gia vào một Clan có thể sẽ chiến đấu với Gia đình Hoàng gia một ngày nào đó?
“…Tôi xin lỗi.” Ông Gấu lên tiếng
“Xin lỗi cái gì chứ. Uống cùng tôi một ly nào.”
Đây chính là lý do thực sự khiến tôi đến đây.
“Sao nào? Nếu chúng ta không cùng nhau vào mê cung, thì có nghĩa là chúng ta cũng không thể cùng nhau uống một ly sao?”
“…Không phải vậy.”
Chẳng mấy chốc, ông Gấu cũng nâng ly và chúng tôi dành thời gian trò chuyện về những chuyện tầm phào.
Cuối cùng, khách hàng dần dần rời đi và ngay cả nhân viên cũng đã về nhà hết…
Cho đến khi mặt trời lặn và màn đêm buông xuống.
Cười đùa, nói chuyện và đôi khi thậm chí còn cãi vã nghiêm trọng.
“…Đã muộn rồi.”
“Mới chỉ vừa đêm xuống thôi.”
“Vợ tôi đang đợi.”
“Vậy thì… không còn cách nào khác nhỉ.”
“Tôi xin lỗi. Nếu vợ tôi không sắp sinh, tôi có thể ở lại lâu hơn…”
.. Bà Gấu gần sinh rồi à?
Đầu tôi trống rỗng trong giây lát, nhưng tôi cũng hiểu sơ qua tình hình.
‘Vậy là họ sắp sinh đứa con thứ hai.’
Thật kỳ lạ, tôi cảm thấy lạ.
Bây giờ nghĩ lại, tôi đã không thể ở bên anh ấy khi đứa con đầu lòng của anh ấy chào đời. Anh ấy thường nói về việc để tôi làm cha đỡ đầu cho đứa trẻ mỗi khi chúng tôi uống rượu.
“Trời đang mưa. Mang theo cái này. Tôi sẽ ở lại dọn dẹp trước khi đi.”
“…À, cảm ơn anh.”
Sau khi nói thêm vài lời, tôi mặc chiếc áo mưa mà ông Gấu đưa và bước ra phố.
Ào ào—
Trời mưa như trút nước.
‘Tôi không buồn.’
Có lẽ là do tôi uống quá nhiều?
Chỉ là tôi đang cảm thấy bực bội vì nghĩ tới hai năm rưỡi đã trôi qua mà không có tôi. Giống như thể tôi đã đánh mất thứ gì đó quý giá.
Nhưng bây giờ làm vậy có ích gì?
Tôi đành phải để mọi chuyện diễn ra như vậy.
Cộp, cộp.
Tôi băng qua con phố mưa và tiến về phía trước.
Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để bước đi vững vàng, nhưng cơ thể say xỉn của tôi thỉnh thoảng vẫn lắc lư.
Có lẽ vì tôi lắc lư quá nhiều…
[Bjorn Jandel.]
Những lời cuối cùng chúng tôi trao đổi cứ hiện lên trong tâm trí tôi.
[Hãy tiếp tục bước về phía trước. Đừng lãng phí thời gian vào một kẻ chậm chạp như tôi.]
Thôi nào, trong cuộc sống này không có ai là kẻ tụt hậu.
[Anh là người có thể đi đến bất cứ đâu mà anh muốn.]
Tôi không hiểu tại sao mọi người lại thích đối xử với tôi như một người đặc biệt đến vậy.
Tôi không biết, nhưng tôi vẫn tiếp tục bước đi.
Cộp, cộp—
Suy nghĩ về những việc tôi cần làm vào ngày mai.
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập