Chương 500: Q.100 - Sự điên cuồng của Lee Baek-ho

Lần đầu tiên tôi nghe về Bia Hòn đá Ghi chép là trong một cuộc trò chuyện với GM.

[“Tôi không có lý do gì để nghi ngờ ông ta cả. Dù sao thì ‘Bia Đá Ghi Chép’ cũng ủng hộ lời ông ấy.”]

Đó là cách GM trả lời khi tôi hỏi vì sao ông ta lại tin vào những lời tiên tri như mộng của Auril Gavis – rằng sẽ có một người chơi mở ra Cánh Cửa của Vực Thẳm.

Nghe đến đó, tôi đã đưa ra một phán đoán.

Lee Baek-ho, bằng cách nào đó, cũng có liên quan đến Bia Đá Ghi Chép.

Lý do ư? Cũng như GM, Lee Baek-ho có một nỗi ám ảnh đặc biệt với cái tên ‘Elfnuna’.

Nhưng…

[“Ừm, thật vậy sao?”]

Hôm đó, tôi đã không nói gì thêm. Tôi không muốn khiến Lee Baek-ho cảnh giác.

Vả lại, tôi cũng muốn tự mình điều tra trước khi chất vấn anh ta.

Nhưng kết quả lại giống nhau.

‘Không có một dòng nào ghi chép về nó trong thư viện. Ngay cả Versil cũng như lần đầu tiên nghe đến.’

Tôi đã tranh thủ thời gian rảnh để tra cứu, nhưng chẳng có lấy một dấu vết về Bia đá Ghi chép.

Vậy nên, chỉ còn một cách duy nhất.

Hỏi trực tiếp người có thể cho tôi anh trả lời.

“…….”

Lee Baek-ho giữ im lặng khi tôi hỏi Bia đá Ghi chép là gì.

Nhưng như anh ta từng nói với Hyun Byeol, đôi khi im lặng chính là sự thừa nhận mạnh mẽ nhất.

‘Vậy ra anh ta biết về Bia đá Ghi chép.’

Hỏi một cách bất ngờ, không báo trước, hóa ra lại có hiệu quả. Có lẽ anh ta nhận ra rằng, đã quá muộn để dối trá.

Lee Baek-ho nhìn tôi chằm chằm trong im lặng, như thể đang cân nhắc ý định của tôi.

Và rồi—

“Hyung.”

Anh ta cất tiếng, phá tan sự tĩnh lặng. Nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi đã biến mất từ lúc nào không hay.

“Anh nghe thấy điều đó từ đâu?”

Giọng nói ấy lạnh lẽo, nặng nề.

Dù sống lưng tôi chợt lạnh buốt, tôi không để lộ ra ngoài.

anh hỏi của anh ta mang theo chủ ý.

Tại sao lại muốn biết ‘nguồn tin’ trước tiên?

‘Anh ta muốn dò xem tôi biết đến đâu.’

Hiểu được ý đồ đó, tôi chỉ có một anh trả lời.

“Ờ thì…”

Tôi không vội, giữ vẻ bình thản và trả lời một cách lửng lơ. Bằng cách ấy, tôi sẽ có thể nắm chắc quyền kiểm soát cuộc trò chuyện.

“Chuyện tôi nghe từ đâu có quan trọng không?”

Khi tôi nhún vai và trả lời, ánh mắt của Lee Baek-ho thay đổi, trở nên sâu thẳm hơn.

Anh ta đang suy nghĩ.

Liệu tôi có thực sự không biết gì về Bia đá Ghi chép không, hay chỉ đang kiểm tra xem anh ta đã biết những gì?

Nếu vậy, anh ta nên đáp thế nào?

Né tránh, hay giả vờ không biết?

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, tôi cảm nhận được anh ta đang lựa lời cho bước tiếp theo. Tôi không thể để anh ta có thêm thời gian.

“Elfnuna.”

Tôi buông ra cái tên có thể khiến anh ta chao đảo nhất.

Dù cây có cao lớn đến đâu, nếu lắc đủ mạnh, ít nhất một chiếc lá cũng phải rơi.

“……!”

Ngay khi cái tên ấy vang lên—lần đầu tiên được thốt ra giữa chúng tôi—ánh mắt của Lee Baek-ho đã dao động, dù chỉ trong chớp mắt.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Tôi tung ra quân bài tiếp theo.

“Anh biết mà, phải không? Rằng tôi chính là người đó.”

Tôi lật ngửa một lá bài mình vẫn giữ kín.

Phản ứng của Lee Baek-ho đến ngay lập tức.

“…Anh đang nói gì vậy?”

Một câu hỏi chẳng xác nhận cũng chẳng phủ nhận, kiểu phản ứng điển hình của kẻ đang nói dối.

Họ nghĩ rằng bằng cách chỉ hỏi lại, họ vẫn chưa thật sự nói dối.

Tôi phải ép thêm.

“Baek-ho.”

“…?”

“Anh có nhận ra không? Từ lần đầu gặp đến giờ, chúng ta chưa từng nhắc đến cái tên ‘Elfnuna’ trên đầu tôi.”

Tôi nói, tay chỉ vào khung biệt danh lơ lửng trên đầu mình.

“Anh không thấy lạ à?”

Chiếu tướng.

Tách. Tách-tách.

Giữa bầu không khí nặng nề, chỉ còn tiếng củi cháy lách tách vang vọng.

Tôi không nói thêm lời nào, để anh ta tự suy nghĩ. Trong tình huống như vậy, kẻ nói dối sẽ luôn là người đầu tiên gục ngã trước sự im lặng.

“Hyung…”

Cuối cùng, anh ta cũng cất tiếng.

“…anh muốn hỏi điều gì?”

Anh ta vẫn đang cố giữ thăng bằng trên dây, chỉ nhả ra đúng những gì cần thiết.

Nhưng tôi đã có cách.

“Tôi không muốn hỏi gì cả.”

Tôi giữ kín toàn bộ thông tin, để quyền lựa chọn ở phía anh ta. Việc tôi đã nghe câu chuyện này ở đâu hay tôi đã biết bao nhiêu không quan trong.

“Bây giờ tôi chỉ muốn lắng nghe.”

Tách, tách.

“Dù là anh kể câu chuyện nào đi nữa.”

Lựa chọn nằm trong tay anh ta.

Và rồi, Lee Baek-ho đưa ra quyết định nhanh hơn tôi nghĩ.

“Ugh, hyung! Anh đúng là đáng sợ. Em chẳng bao giờ thắng nổi anh!”

Giọng anh ta bỗng trở lại như thường ngày. Trong mắt tôi, cảm giác giống như đang đối diện với một kẻ đa nhân cách. Nhưng tôi đã quen rồi.

“Em sẽ kể hết. Vậy anh muốn biết điều gì nhất?”

Tch. Cái tên này vẫn còn giở trò.

Tôi không đáp, chỉ im lặng nhìn đến khi anh ta lắc đầu thật mạnh.

“…Hyung, anh thực sự chỉ là một nhân viên văn phòng thôi sao?”

“…….”

“Thật đấy, em tò mò chết đi được. anh đã trải qua những gì để thành ra như thế này?”

Cái thằng nhóc mới xuất ngũ đầu húi cua này…

Tôi vẫn im lặng. Và Lee Baek-ho thở dài.

“Ha… Thôi được. Em sẽ nói. Dù có phần nghi là anh đang thử em… nhưng kể hết rồi cho nhẹ người còn hơn.”

“Cứ nói đi.”

“Anh có tin vào định mệnh không?”

“……”

“À mà thôi, khỏi trả lời cũng được. Em sẽ kể hết, dù anh có muốn nghe hay không.”

“Tôi đã nói rồi. Tôi đến đây để nghe lời anh.”

“Được, vậy thì bắt đầu thôi.”

Anh ta có vẻ khó chịu với sự im lặng của tôi, nhưng tôi có lý do. Đặt sai câu hỏi có thể khiến tôi để lộ lá bài trong tay. Đôi khi, im lặng là lựa chọn an toàn nhất.

“Anh biết rồi đấy. Khi thành phố này được xây dựng, phần lớn các cổ vật và các câu truyện truyền thuyết đã bị xóa sổ. Một trong số đó chính là Bia đá Ghi chép.”

“Bia đá Ghi chép được cho là chứa đựng toàn bộ lịch sử thế giới. Không chỉ quá khứ, mà cả tương lai nữa.”

“Nghe cứ như truyện thần thoại, đúng không? Nhưng điều em sắp kể còn huyền hoặc hơn thế.”

Lee Baek-ho lẩm bẩm với chính mình, rồi tiếp tục nói.

“Dù sao thì, Bia Đá Ghi Chép cũng có một điểm kết thúc. Tất nhiên, cái kết đó là sự diệt vong của thế giới này. Người ta nói sự khởi đầu của tận diệt là do một phù thủy gây ra… nhưng phần đó thì em không rõ lắm. Điều em biết chỉ có thế này.”

“Để ngăn chặn sự hủy diệt, ai đó đã phá hủy Bia Đá Ghi Chép, và nhờ vậy, thế giới này đã không bị diệt vong.”

“Phần quan trọng nằm ở đây. Những mảnh vỡ của Bia Đá Ghi Chép chưa bị phá hủy hoàn toàn đã bị phát tán khắp thế giới.”

Tôi lập tức cảm nhận được điều đó.

‘Lịch sử Tàn chương.’

Bảo vật ấy—thứ được biết đến như di sản của Gavrilius—đã đưa tôi và Amelia quay ngược về quá khứ.

“Một vài mảnh đã thực sự được tìm thấy. Chính mắt tôi đã thấy ba mảnh.”

Lời anh ta khiến tôi thấy bực.

Thấy rồi á? Ý anh ta là sao?

[“Lịch sử Tàn chương sao…? Em đã từng nghe nói đến, nhưng nó thật sự tồn tại sao?”]

Tên này đã nói dối từ cái lần đó rồi.

Tôi đã muốn lật mặt hắn ngay tại chỗ, nhưng lại im lặng. Tôi không muốn phá hỏng mạch câu chuyện.

Phần quan trọng chỉ vừa mới bắt đầu.

“Một trong những mảnh vỡ từng ghi lại thế này.”

Lee Baek-ho ngừng lại trong chốc lát, rồi mới chậm rãi cất lời.

“Và thế là ác linh đến từ thế giới khác, ‘— — — —’ đã mở ra [Cổng Vực Thẳm] và cuối cùng đạt được điều hắn hằng mong muốn.”

Một câu văn như thể được trích thẳng từ đoạn kết của một bi kịch cổ xưa.

“Tên của ác linh không được nhắc đến, nên không thể khẳng định đó là ai. Bởi vì Bia Đá Ghi Chép không dùng chữ cái để gọi tên người, mà là ký hiệu đặc biệt. Việc đó có liên quan gì đó đến ‘tên thật’ gắn liền với linh hồn.”

“……”

“Dù sao thì, phần đó cũng chẳng phải thứ quan trọng nhất. Em còn thấy một ký hiệu tương tự trên một mảnh khác. Và trên đó ghi rằng…”

Thình thịch—!

“…‘— — — —’ , người đầu tiên vượt qua Thử Thách cuối cùng đã mở cánh cửa bước đến với thế giới này.”

Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Auril Gavis lại ám ảnh đến mức ấy với người đã vượt qua độ khó nguyên bản.

Và cũng hiểu tại sao GM lại trở thành một tín đồ cuồng nhiệt của Elfnuna, cũng như lý do Baek-ho lại sợ hãi đến thế khi phải đối đầu với tôi.

“Hyung… Anh im lặng quá. Nếu thực sự không biết gì về Bia Đá Ghi Chép, thì đến đây đáng lẽ anh phải tỏ ra sốc mới đúng chứ.”

Tôi không nói gì, chỉ im lặng suy nghĩ, và Baek-ho vẫn tiếp tục.

“Ban đầu em cũng nghĩ, một mảnh ghi chép cũ nát thì có gì ghê gớm? Vỡ vụn cả rồi. Vô nghĩa. Nhưng em đã sai. Ghi chép cuối cùng mà em thấy… thực sự đã trở thành hiện thực.”

“……Nó nói gì?”

Cuối cùng tôi lên tiếng. Baek-ho nhếch môi cười, đáp gọn:

“Bí mật.”

“……Gì cơ?”

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc lạnh, nhưng anh ta chẳng hề nao núng.

“Em sẽ giữ ghi chép đó cho riêng mình. Tin hay không thì tùy, nhưng đây là chuyện cá nhân. Không liên quan gì đến anh đâu, hyung.”

Thúc ép thêm cũng vô ích, bản năng mách bảo tôi rằng cái cớ “chuyện cá nhân” kia không phải lời nói dối.

“À… Vậy là hết chuyện về Bia Đá Ghi Chép rồi nhỉ… Kế tiếp là ‘Elfnuna’, đúng không?”

Khi tôi gật đầu, Lee Baek-ho lại tiếp tục câu chuyện mà anh ta dang dở.

“Em tạo phòng chat này ngay sau khi biết đến Bia Đá Ghi Chép. Em đang chờ. Người có khả năng cao nhất để vượt qua độ khó nguyên bản sẽ là ‘Elfnuna’. Và người đó chắc chắn là một người Hàn.”

“……”

“Sau đó thì đúng như anh đoán. Ngay từ lúc anh xuất hiện, em đã có linh cảm anh chính là người đó. Và dự cảm đó… không sai.”

Lee Baek-ho nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt trong vắt và hỏi:

“Đúng chứ?”

Chúng tôi đã lừa dối nhau quá lâu. Và giờ khi hắn đã sẵn sàng nói ra đến mức này, thì tôi cũng chẳng còn lý do gì để giả vờ nữa. Tôi thẳng thắn thừa nhận.

“Phải.”

Dù đây là lần đầu tiên tôi xác nhận điều đó một cách trực tiếp, Lee Baek-ho vẫn chẳng biểu lộ gì đặc biệt—như thể anh ta đã biết từ lâu rồi.

Anh ta chỉ gật đầu với giọng điệu nhẹ nhõm:

“Vậy là em đã kể hết rồi đấy. Hyung, anh đã có được mọi câu trả lời chưa?”

Nhưng tôi lắc đầu.

“Chưa. Vẫn còn một điều.”

Hầu hết những nghi vấn trong lòng tôi đã được giải đáp, nhưng vẫn còn một điều cốt lõi.

Thứ quan trọng nhất để hiểu một con người.

“Tại sao… đến giờ anh mới kể cho tôi nghe chuyện này?”

Thiếu mất động cơ.

“Từ những gì tôi nghe được, anh chẳng có lý do gì để giấu chuyện đó cả.”

Khi tôi chỉ ra điều đó một cách thẳng thắn, Lee Baek-ho cười khẽ, có phần chua chát.

“Định mệnh… là một lời nguyền giống như Bàn Tay Khỉ.”

Giọng anh ta lúc ấy nghe cô độc đến lạ lùng.

*****

Tôi nhìn anh ta, chờ một lời giải thích. Anh ta nhún vai thật mạnh, như thể đã quen với phản ứng này từ trước.

“Sao? Anh không biết Bàn Tay Khỉ là gì à?”

“Tôi biết. Nhưng sao tự dưng lại nhắc đến nó?”

“Thì đúng như cái tên của nó thôi. Những câu chuyện được khắc lên Bia Đá Ghi Chép đều sẽ thành hiện thực. Nhưng em lại không thể biết chắc điều mình mong muốn có thực sự xảy ra hay không.”

“…Nói tiếp đi.”

“Anh nhất định sẽ mở Cổng Vực Thẳm một ngày nào đó. Nhưng điều đó có đồng nghĩa với một kết cục hạnh phúc của em không? Giả sử điều ước của anh được thực hiện… thì điều đó có bao gồm cả điều ước của em không?”

“……”

“Vì thế nên em không nói cho anh. Em đã muốn tự mình xoay sở mọi chuyện trước khi anh biết gì đó. Để chắc chắn rằng điều ước của anh… cũng sẽ là điều ước của em.”

Tôi nghĩ tôi đã hiểu điều anh ta muốn nói, vì chính tôi cũng từng làm điều tương tự.

[Chị gái của Amelia, Laura, sẽ chết.]

Tôi đã dùng đủ mọi cách để xoay chuyển tương lai tưởng chừng đã được định sẵn ấy. Và cuối cùng, tôi đã thành công.

Lee Baek-ho… có lẽ cũng đang cố gắng làm điều tương tự.

Có lẽ đó là lý do mà anh ta buông bỏ việc diễn kịch ngay khi tôi nói mình không muốn quay về thế giới cũ.

“Thế còn chuyện anh hợp tác với Học giả Hủy diệt?”

Tôi hỏi câu cuối cùng vẫn còn vương trong đầu.

“Anh đâu có kết thân với ông ta chỉ vì cần một pháp sư.”

Nghe vậy, Lee Baek-ho khựng lại một chút rồi bật ra một tiếng cười khô khốc.

“Ha… Hyung, trong đầu anh gắn máy phát hiện nói dối à?”

Máy phát hiện nói dối sao? Từ một kẻ luôn hành xử như thể trong đầu mình cũng có thứ đó lại câu hỏi ấy thật là nực cười.

“Thôi được rồi. Trả lời đi. Đây là câu hỏi cuối cùng của tôi.”

Tôi nhấn mạnh thêm một lần nữa. Và cuối cùng, Lee Baek-ho chậm rãi mở miệng.

“Hyung, anh biết không… Ek không chắc điều này sẽ nghe như thế nào với anh…”

“Nói thẳng ra đi.”

“Đừng… quá bận tâm đến Học giả Hủy diệt. Ông ta chỉ là phương án B.”

“Phương án B…?”

“Ừ. Vì đời đâu phải lúc nào cũng theo ý mình, đúng không?”

Vừa nói, Lee Baek-ho vừa nở một nụ cười rạng rỡ— mà chẳng buồn che giấu chút điên dại ẩn sâu trong ánh mắt ấy.

“Phải chuẩn bị cho lúc phương án A thất bại chứ.”

“……”

“Em sẽ thoát khỏi thế giới chết tiệt này. Bằng bất cứ giá nào.”

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập