Chương 1675: Xuất phát, Thiên Phần Huyết Vực

“Mộng Vũ tỷ, ta ủng hộ quyết định của tỷ, tỷ nói không sai, Thanh Vũ Minh chúng ta, nên phản kháng rồi, thay vì luôn bị động cầu hòa, chẳng bằng cùng bọn họ làm một trận, cho dù thua, cũng không oán không hối, còn hơn cứ mãi như vậy, bị đè nén!”

Thạch Hạo đứng ra, ủng hộ nói.

“Ta cũng đồng ý!”

Lý Thiết cũng mở miệng nói.

“Ta đồng ý!”

Khương Dật nói, vốn hắn có chút do dự, nhưng sau khi nghe lời của Giang Mộng Vũ, hắn cảm thấy, Giang Mộng Vũ nói rất có lý, Thanh Vũ Minh, nên có sự thay đổi rồi, nếu không, sớm muộn gì cũng bị Tu La Minh đè bẹp, chẳng bằng liều mạng một phen, nói không chừng, có khả năng lật ngược tình thế.

Còn lại Lâm Tiêu, hắn không nói gì, nhưng chiến ý hừng hực trong mắt hắn, đã nói rõ tất cả, hướng về phía Giang Mộng Vũ, ném một ánh mắt khẳng định, mọi chuyện, giao cho ta đi!

“Thanh Sơn sư huynh.”

Giang Mộng Vũ nhìn về phía Thanh Sơn.

“Mộng Vũ, vậy thì cứ buông tay mà làm đi, Thanh Vũ Minh chúng ta, cũng chưa chắc sẽ thua!”

Trầm mặc một lát, cuối cùng, Thanh Sơn ngẩng đầu lên, trong con ngươi bùng lên ngọn lửa đấu chí.

“Tốt!”

Giang Mộng Vũ gật đầu, nhỏ máu lên hai khối thệ ngôn thạch, ném một viên cho Diệp Long.

Nhận lấy thệ ngôn thạch, nụ cười trên mặt Diệp Long càng đậm, tràn đầy tự tin, “Giang Mộng Vũ, thật không biết ngươi là thật sự có tự tin, hay là quá ngu xuẩn, lần này, ngươi muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi.”

“Hừ, hươu chết về tay ai, còn chưa biết được!”

Giang Mộng Vũ lạnh giọng nói.

“Còn mạnh miệng, cũng thôi, đến lúc đó, đợi bí cảnh liên động kết thúc, ngươi cứ chờ mà khóc đi, đến lúc đó, Thanh Vũ Minh, cũng sẽ trở thành quá khứ.”

Diệp Long cười lạnh một tiếng, phảng phất như nắm chắc phần thắng trong tay, lập tức quét mắt nhìn Lâm Tiêu, ánh mắt mang theo một tia chế nhạo, lúc trước chọn Thanh Vũ Minh, rất nhanh ngươi sẽ hối hận.

“Chờ xem!”

Để lại một câu, Giang Mộng Vũ xoay người rời đi, Lâm Tiêu đám người cũng theo đó rời khỏi.

“Lý Huyền, lần bí cảnh liên động này, Tu La Minh chúng ta, hoàn toàn dựa vào ngươi.”

Diệp Long nhìn về phía Lý Huyền sau lưng.

“Không vấn đề, Diệp sư huynh yên tâm, với tu vi hiện tại của ta, cho dù đám người Thanh Vũ Minh kia cùng lên, ta cũng không hề sợ hãi, ta chưa bao giờ để bọn họ vào mắt, lần này, mục tiêu của ta, là bí cảnh liên động, thành tích cá nhân top ba.”

Lý Huyền tự tin nói.

“Tốt, có câu này của ngươi là đủ rồi, buồn cười, Thanh Vũ Minh tưởng rằng có một kẻ gọi là khí vận chi tử, là có thể có kỳ tích gì xảy ra sao, ta ngược lại muốn xem xem, một phế vật huyết mạch thấp kém, có thể làm nên trò trống gì.”

Diệp Long cười nói.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, bên trong Vạn Huyết Tông, liền vang lên một hồi chuông dài ngân nga.

Vù! Vù…

Khắp nơi trong Vạn Huyết Tông, từng bóng người phóng lên trời, tập trung về phía quảng trường trung tâm.

Mười phút sau, trên quảng trường trung tâm, đã tập trung hơn ba trăm người, chính là lứa tân sinh của Vạn Huyết Tông lần này.

Mà bên ngoài quảng trường, cũng có một số lão đệ tử đến, nhìn về phía những tân sinh trên quảng trường, trao đổi với nhau điều gì đó.

Đứng trên quảng trường, Lâm Tiêu chú ý tới, Giang Mộng Vũ, Thanh Sơn, Khương Dật đám người, đại bộ phận thành viên Thanh Vũ Minh, đều đã đến, đương nhiên, Diệp Long đám người của Tu La Minh cũng có mặt.

Lại qua mấy phút, không còn ai tới nữa.

Vù! Vù!

Lúc này, mấy tiếng xé gió vang lên, mấy bóng người lao nhanh tới, trong mấy hơi thở, xuất hiện phía trên quảng trường.

“Mạnh trưởng lão!”

Lâm Tiêu thần sắc khẽ động, mấy bóng người này, người ở giữa, chính là Mạnh trưởng lão Mạnh Xuyên, bên cạnh ông ta, trái phải mỗi bên có một vị trưởng lão.

“Người đều đã đến đủ cả rồi chứ,”

Mạnh trưởng lão quét mắt nhìn bốn phía, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Tiêu một thoáng, nói, “Thiên Huyết Bí Cảnh, mỗi năm mở ra một lần, hôm nay, chính là ngày Thiên Huyết Bí Cảnh mở ra, theo quy củ, Vạn Huyết Tông chúng ta, cùng với ba đại thế lực khác, đều sẽ phái tân sinh, tiến về Thiên Phần Huyết Vực.”

“Nói nhảm không nhiều, bây giờ, xuất phát!”

Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy Mạnh trưởng lão lật tay, một chiếc thuyền nhỏ cỡ lòng bàn tay xuất hiện, sau đó vung tay lên, thuyền nhỏ bay ra, nhanh chóng biến lớn, cuối cùng biến thành một chiếc thuyền khổng lồ, dài đến mấy trăm trượng.

Thuyền khổng lồ lơ lửng giữa không trung, toàn thân bao phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, phảng phất như được một luồng sức mạnh thần bí nâng đỡ, khiến nhiều người trên quảng trường nhìn mà mắt sáng lên.

“Xuyên toa chu!”

Lâm Tiêu ánh mắt khẽ động, nhận ra chiếc thuyền khổng lồ này.

Lúc trước ở Thương Lan Vực, Khương Dật chính là lấy ra một kiện pháp bảo như vậy, muốn mang hắn rời đi, bất quá kiện xuyên toa chu kia của Khương Dật, nhiều nhất chỉ có thể chứa bốn người, không thể so sánh với chiếc thuyền khổng lồ trước mắt này.

“Đây là xuyên toa chu, có thể xuyên qua không gian, một hơi thở, liền có thể đi được ngàn trượng khoảng cách,”

Mạnh trưởng lão giải thích nói, “Bây giờ, tất cả tân thủ lên đây, chúng ta lập tức xuất phát, tiến về Thiên Phần Huyết Vực.”

Bịch! Bịch…

Chân đạp mạnh một cái, Lâm Tiêu đám người, nhao nhao phóng lên trời, bay đáp xuống xuyên toa chu.

Rất nhanh, hơn ba trăm người, liền xuất hiện trên xuyên toa chu, boong tàu rộng lớn, rất khoáng đạt, đủ để chứa hơn ngàn người, ba trăm người đứng trên đó, không gian rất dư dả.

“Xuất phát!”

Phía trước xuyên toa chu, Mạnh trưởng lão ba người đứng ở đó, theo Mạnh trưởng lão lấy ra một khối ngọc bài, linh nguyên rót vào, ngọc bài tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu lên xuyên toa chu.

Lập tức, quanh thân xuyên toa chu, hình thành một tầng quang mô, ánh sáng lấp lánh, bao bọc xuyên toa chu vào bên trong…

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập